[Fanfic Đông Cung] Nghịch Lửa
  • Suy nghĩ của cô vẫn chưa kịp dứt thì bên cạnh An Tịch đang bắt đầu vang lên những tiếng hò hét, họ liên tục gọi tên “Hàn Đông Quân", cùng với đó là sự xuất hiện của các bạn nam trường An Ninh và dĩ nhiên có cả người đàn ông mà cô gặp lần trước. Mặc dù lần đó chỉ là thoáng qua nhưng dáng đi đấy, khi chất đấy, lại cộng thêm vết bớt đỏ đó khiến An Tịch rất dễ dàng nhận ra.
  • Tiểu Phong cũng bắt đầu tái máy tay chân, liên tục nắm tay An Tịch mà chỉ về phía đó, thấp giọng hỏi:
  • “Đó là người mà cậu nói có đúng không?"
  • An Tịch liên tục ra sức gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi người đứng trên kia. Từ vị trí của hai cô gái ngồi chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng của anh ấy, cô vốn định kéo Tiểu Phong đến đây sớm để tranh hàng ghế đầu, nào ngờ hôm nay lại có đông sinh viên đến vậy, cũng không hiểu vì sao dù đã đến trước ba mươi phút nhưng nhà thể thao đã kín người. An Tịch không thể không ngậm ngùi mà kéo Tiểu Phong ngồi vào hàng ghế sau, phía bên trái bọn họ.
  • Nơi đây tuy không thể nhìn thấy rõ ràng anh ấy, xung quanh lại có vô vàn bóng người cao lớn thấp bé đan xen nhưng tuyệt nhiên người đàn ông này ngay lập tức liền có thể thu hút ánh nhìn của người khác. Nếu có thể dùng một từ để hình dung ngắn gọn về người đàn ông này, chắc có lẽ chính là: Điển trai.
  • Bóng người lờ mờ trong hàng vạn người kia có chiếc mũi cao thẳng tắp, bờ môi mím chặt lại thành một đường cong, vừa lạnh lẽo lại vừa ấm áp. Trên đời này thật sự có người hoàn hảo như vậy sao?
  • An Tịch nhất thời không tự chủ được mà tim đập liên hồi, ghé bên tại Tiểu Phong mà thì thầm:
  • “Anh ấy... Thật sự rất hoàn mĩ!"
  • Tiểu Phong không nhìn lấy cô một cái, chỉ điềm nhiên nói:
  • "Tớ nghe nói anh ấy từng là bộ đội đặc chủng."
  • An Tịch phản ứng mạnh mẽ mà ngẩng đầu dậy, suýt chút nữa thì đã hét lên:
  • "Ý cậu là những người siêu cấp giỏi, được quốc gia tuyển chọn đấy hả?"
  • “Ừm. Cũng có thể được xem là như vậy!"
  • Tiểu Phong suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
  • Nhưng hình như có cái gì đó không đúng cho lắm:
  • “Làm sao cậu biết chuyện này? Với lại... Nếu anh ấy đã là bộ đội đặc chủng thì còn cần gì phải đi học thêm cái này làm gì nhỉ?"
  • Hai tay Tiểu Phong đặt xuống đầu gối, thấp giọng:
  • "Tớ nghe Cục trưởng Cục cảnh sát đó nói đấy. Ông ấy cứ luôn miệng khen anh ta. Còn chuyện vì sao anh ta học cái này thì làm sao tớ biết được nguyên do chứ. Cũng có thể do người ta không thích làm nữa hay gặp chuyện gì đó mà thôi."
  • Hai mắt An Tịch bắt đầu mơ màng, liên tục lẩm bẩm: “Giỏi thế? Sao trên đời lại có người giỏi như vậy được cơ chứ?"
  • Trên sân bóng, bóng của anh phủ xuống, mạnh mẽ bao trùm lên một khoảng sân, dưới ráng chiều rực rỡ, bàn tay anh như có ma lực mà thoăn thoắt điều khiển quả bóng, cứ cách vài phút trôi qua lại có thể được bóng vào rổ, chiếm lấy thế thượng phong.
  • An Tịch dỏng tai nghe những tiếng hét chói tai bên cạnh, tiếng vỗ tay, tiếng thì thầm to nhỏ. Qua một lúc ngồi yên nghe chuyện, cuối cùng An Tịch cũng có thể biết được tên của anh ấy, cố gắng ghi nhớ và khắc sâu vào tâm trí mình: Hàn Đông Quân.
  • Có lẽ chỉ là một cuộc gặp gỡ bình thường nhưng sau này lại có thể khiến An Tịch lao đao, một cái quét mắt cũng khiến tim cô không nhịn được mà vui sướng. Cũng không ai biết được rằng ba chữ Hàn Đông Quân này lại có thể gây ra những cơn bão tố cuồng phong, làm dậy sóng tâm tư trong lòng.
  • Cho đến khi tiếng hét cuối cùng vang lên, trọng tài công bố đội thắng cuộc, tiếng reo hò dữ dội giữa không trung. Không nằm ngoài dự đoán của An Tịch và Tiểu Phong, đội chiến thắng lần này là của Hàn Đông Quân. Anh chơi giỏi như thế cơ mà.
  • Từng giọt mồ hôi nhễ nhại rơi xuống trên gương mặt anh tuấn, Hàn Đông Quân cũng không hề có thêm biểu cảm nào dư thừa, trên môi vẫn cứ tồn tại một nụ cười vừa đủ như đã biết trước được tình hình mà nắm chắc phần thắng.
  • “Bây giờ thì về được chưa, Tiểu Tịch?" - Tiểu Phong
  • đứng dậy, rời khỏi hàng ghế. An Tịch liên tục kêu gào: “Sao nhanh như vậy chứ?"
  • “Bởi vị tâm tư cậu đặt hết lên người đội trưởng Hàn đó rồi đấy." - Tiểu Phong trưng ra vẻ mặt “Tôi biết tất cả" với An Tịch.
  • Cô chu mỏ, bắt đầu phản kháng: “Cậu thì không có
  • chắc?"
  • “Nhưng tớ không lộ liễu mà mang hết biểu cảm bên ngoài như cậu đâu."
  • An Tịch mặt mày xám xịt, Tiểu Phong liếc nhìn qua liền không nhịn được cười, lúc này khi nói câu này giọng của Tiểu Phong rất cao, hoàn toàn không chừa cho An Tịch chút mặt mũi nào cả.
  • Tiểu Phong ở bên cạnh bụm miệng cười, sau đó mới ghé sát vào tai của An Tịch mà nói: “Ai bảo bình thường cậu thích trêu chọc tớ với người kia."
  • “Cậu ác thế. Đúng là đồ thù dai. Chỉ có mình Thời n là tốt với tớ thôi." - An Tịch hậm hực, cô biết ngay là Tiểu Phong cố tình muốn trả đũa cô mà.
  • “Cậu mà còn đứng đây nữa, tớ chắc chắn sẽ thành công thu hút được ánh mắt của vị đội trưởng đó thật đấy!"
  • “Cậu nói xem anh chàng đội trưởng đó đã có người yêu chưa nhỉ?" - An Tịch ôm quyển sách trong tay, bắt đầu mơ mộng đến Hàn Đông Quân.
  • Tiểu Phong và Thời n bắt đầu quay sang nhìn bạn mình như sinh vật là, từ khi nào một người đàn ông xa lạ có thể khiến cho cô bạn mình tâm tư xao động, náo loạn như thế đây? Có lẽ là từ hôm rời sân bóng trở về. Những ngày sau đó mọi người đều thấy một An Tịch thường ngày hoạt bát lại trở nên im lặng khác thường, lại còn hay trầm tư như thiếu nữ mới lớn.
  • "Có rồi." - Tiểu Phong lên tiếng đáp lại lời của An Tịch, thuận tình đánh tan giật mộng của cô gái.
  • Nào ngờ câu nói của cô vừa dứt, cả tiệm Starbuck
  • như chấn động, An Tịch không kiềm chế được mà hét lên: “Thật á?"
  • Vậy là có thể thành công trở thành người nổi bật nhất trong quán, Thời n kéo An Tịch sát về phía mình, thấp giọng nhắc nhở: “Tiểu Tịch, đây chính là nơi công cộng đấy, cậu quên rồi hay sao? Nhìn xem, có biết bao nhiêu người đang nhìn cậu."
  • An Tịch xấu hổ đến mức ước gì hiện tại có một cái lỗ lớn để cô có thể chui xuống mà không sợ bị người khác nhìn thấy nữa. Mặc dù nói trước đây An Tịch là một cô gái thích cười thích nói, nhưng trước mặt người khác, lúc nào cô cũng giữ ý tứ, cũng có thể được xem như một “nữ thần" của khoa Báo Chí, vừa xinh đẹp lại vừa tài năng... Vậy mà ngày hôm nay, chỉ một lần sơ suất mà khiến cho mình bị bẻ mặt thế này. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, lại nở một nụ cười không mấy tự nhiên, ánh mắt cũng mang theo mấy phần ngại ngùng. Hừ! Cũng may hôm nay cũng không đông người lắm, nếu không chắc có lẽ cô sẽ nổi tiếng lắm.
  • Nơi bộ ba Thời n, Tiểu Phong và An Tịch dừng chân chính là một quán Starbuck nhỏ nằm trên con phố đi bộ đến trường họ, cách trường Đại học X không xa, nơi đây thu hút rất nhiều bạn trẻ đang là sinh viên của trường Đại học X đến. Thế nên hiện tại trong quán cũng đa phần đều là sinh viên trường Đại học X của bọn cô và một số trường lân cận.
  • An Tịch quay sang Tiểu Phong, khẽ hỏi: “Làm sao cậu biết được anh ấy đã có người yêu rồi? Có phải là do Cục trưởng Cục cảnh sát lần trước nói có đúng không? Ôi thật là! Số phận của tớ đúng là quá hẩm hiu rồi. Tại sao cậu không chịu nói trước cho tớ biết chứ? Nếu biết trước thì hôm đó tớ đã không đến đó xem bóng rổ làm gì rồi.”
  • Tiểu Phong gấp cuốn sách mình còn đang đọc dang dở lại, thuận tay lấy thẻ kẹp sách mà kẹp vào đó để làm dấu, sau đó mới đặt cẩn thận qua một bên rồi từ tốn quay sát An Tịch: "Không có!" "Hȧ?"
  • “Cục trưởng Cục cảnh sát không có nói gì với tớ về đường tình duyên của anh ta cả, mà tớ cũng không hứng thú để ý đến mấy chuyện này." - Tiểu Phong nhún vai, làm ra vẻ như không quan tâm đến chuyện gì cả.
  • An Tịch trố mắt: “Vậy tại sao cậu lại nói với tớ rằng anh ấy đã có người yêu rồi chứ?"
  • “Tớ đâu có nói. Tớ đoán thôi."
  • “Này, cậu nghĩ mà xem một người cần dáng vóc có dáng vóc, cần gương mặt có gương mặt, cần khí chất có khí chất như anh ấy, cho đến hiện tại nếu vẫn còn độc thân thì chỉ có hai trường hợp mà thôi." - Tiểu Phong bắt đầu phân tích quy luật cuộc sống cho An Tịch nghe.
  • “Hai trường hợp gì cơ?" - An Tịch tròn xoe mắt hỏi.
  • “Thì hoặc là anh ấy đã có người trong lòng."
  • “Còn trường hợp thứ hai?"
  • “Tất nhiên là anh ấy không thích phụ nữ rồi."
  • ".." - An Tịch suýt nữa té bật ngửa về phía sau. Những lời này thật đúng là có tính sát thương rất nặng, đây chính là kiểu giết người không cần dùng dao trong truyền thuyết đây ư.
  • Cô ôm mặt mà gục xuống bàn, hoàn toàn quên luôn cả hình tượng của mình. Tiểu Phong thấy như thế liền kéo cô ngồi dậy, khẽ hỏi: “Này, cậu làm cái gì đấy!" An Tịch không nhìn cô, sắc mặt rất kém: “Tớ chết tâm.”
  • Trong lúc hai người đang thì thầm to nhỏ, Thời n đã đọc xong tài liệu của mình, sau đó mới quay sang quan sát họ một lần nữa. Cô cũng không biết đây là lần thứ bao nhiêu mà An Tịch bảo rằng mình bị “say nắng" hay thích một ai nữa. Cẩn thận tính toán lại, trong danh sách đó của cô ấy nếu không phải là học bá thì cũng là đại thiếu gia nhà quyền quý, đều là những người có chút nổi bật, có một chút nhan sắc. Nhưng nhan sắc có ăn được hay không? À, suýt nữa Thời n đã quên mất, trong đám người đó lại có thêm một anh chàng đội trưởng đội bóng rổ đang học An ninh đó là được cô ấy phong tặng danh hiệu “người có phong vị đàn ông" nhất. Thời n cũng không mấy để ý đến cô ấy, dù sao đây cũng không phải là lần đầu cô ấy vỡ mộng đâu chứ. Chiều nay lại bắt đầu chạy nhảy vui đùa như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Có lẽ trong số ba người, Thời n thích nhất là tính tình này của An Tịch, không lo không nghĩ gì nhiều, mới buồn đấy nhưng cũng vui nhanh chóng đấy.
  • Có những ngày Thời n rất ngưỡng mộ An Tịch, mặc dù gia đình của cô ấy cũng không mấy trọn vẹn nhưng lúc nào cũng có thể như ánh mặt trời ấy, ấm áp khiến người ta không nhịn được mà động tâm. Có một lần cô hỏi An Tịch vì sao lại có thể cười nhiều như vậy, không thấy buồn hay tủi thân sao, lúc ấy An Tịch đã trả lời cô rằng: “Nếu tớ không cười, ba của tớ sẽ rất mệt, rất rất mệt, tớ không muốn ông ấy đau buồn thêm. Ba của tớ nói ông ấy cố gắng nhiều như vậy, không dám đi thêm bước nữa cũng là vì sợ tớ sẽ khóc, sẽ không thoải mái. Cậu có biết không? Tớ biết dì Hoa bán mỳ gõ đầu ngõ rất thích ông ấy, đã chờ từ lúc tớ được bốn hay năm tuổi gì rồi đây, mà tớ cũng biết ba tớ cũng đã động lòng với dì ấy. Ông ấy như vậy, tớ làm sao được phép khóc đây cơ chứ?"
14
Chương 84